Thời kỳ Phật hành đạo tại thành Vương Xá, kinh đô của Vua A Xà Thế, vua A Xà Thế rất tham lam hung bạo, đã sát hại vua cha để dành ngôi báu. A Xà Thế lại hay thù ghét và manh tâm làm hại những kẻ trung lương nên thường lập vây cánh bè đảng làm hậu thuẫn. Trong số bè cánh nhà vua lại có Ðề Bà Ðạt Ða em họ Ðức Phật.
Vị này cũng sẳn
lòng ganh tỵ với kẻ khác, thấy Ðức Phật được nhiều người cung kính, Ðề Bà Ðạt
Ða cũng giả cách tu hành như Phật, nhưng không hề được ai cung kính, nên tức giận
muốn tìm cách hại Phật. Nhưng những điều không may có bao giờ đến với những người
có lòng từ bi cao cả, đấng Giác ngộ đã tu hành trong nhiều kiếp. Nhưng chứng
nào tật nấy, ông liền liên kết với vua A Xà Thế cầu xin nhà vua cộng tác trong
việc sát hại Phật.
Nhờ sự bằng lòng của
nhà vua, nên Ðề Bà Ðạt Ða đến tại sở nuôi voi năn nỉ với bọn nài: “Ta đây là bạn
thân với nhà vua, các người giúp ta việc này, ta sẽ xin nhà vua cho lương cao
chức lớn. – Sáng mai thầy Gotama (Ðức Phật) sẽ đi trì bình khất thực qua đây,
các ngươi cứ việc thả voi hung dử Nalagiri ra để làm thịt thầy”.
Sáng hôm sau, Ðức
Phật cùng một số đệ tử đi vào thành Vương Xá để trì bình khất thực, trông thấy
bóng Ngài, bọn nài thả voi Nalagiri ra. Dân chúng nội thành phải tán loạn, dày
xéo nhau mà chạy, lo sợ cho tánh mạng của mình, kẻ leo lên cây người núp ở tường
cao nhà kín. Sau khi đã tìm được chỗ ẩn núp chắc chắn, những con mắt hiếu kỳ
hay lo sợ cũng cố tình mắt để nhìn cho được sự việc sắp xảy đến.
Voi thấy bóng người
đàng trước, nó cong đuôi, thẳng vòi chống tai xông tới như vũ bão. Các vị đệ tử
thấy cơ nguy mới bạch với Ðức Phật:
- Bạch Thế Tôn!
Con voi Nalagiri nó có tánh hung dữ và thù ghét loài người đã đến nơi kìa! Ðức
Phật vẫn thản nhiên dạy rằng:
- Này các Tỳ kheo,
các người không nên sợ hãi. Không bao giờ một vị Chánh Giác phải chết vì một
tai nạn ghê gớm như thế. Những đấng Như Lai chỉ tịch diệt khi thì giờ đã đến bằng
cái chết tự nhiên và vẫn sống mãi trong tâm linh mọi người.
Trong khi ấy có tiếng
bàn tán nhỏ to của mọi người đang ẩn núp. Những kẻ thiếu đức tin, u mê cho rằng:
đó là một sự hy sinh vô lý, nên thốt ra những câu đầy mỉa mai:
- Chà, uổng quá, vị
Sa môn kia trẻ đẹp như thế mà lại hy sinh cho con voi hung dữ giết hại thì thiệt
là một việc dại khờ.
Nhưng nhóm người
có đủ đức tin hơn là hiểu biết chân lý đôi chút thì cho rằng: đó là một cuộc thử
thách, sự tranh đấu giữa loài vật với vị Từ phụ của loài người.
Voi hung hăng đã phóng tới trước mặt Ðức
Phật, mọi người phập phồng lo sợ. Nhưng Ngài vẫn điềm nhiên đem tất cả lòng Từ
bi vô lượng để đối lại với sự hung dữ của con voi. Voi như bị một sức thôi miên
huyền bí, từ từ hạ vòi và quỳ ngay trước mặt Ngài.
Ðức Phật dịu dàng
thoa vào đầu quy y cho voi và nói:
- Này voi ơi!
Ngươi nên ăn ở hiền lành để đạt đến an vui chớ nên hung hăng như trước nữa.
Voi như hiểu được lời Ngài, từ từ lấy vòi
hút tất cả bụi đã bám vào châm Ngài và rải lên khắp đầu nó như để chứng tỏ nó
đã biến ăn năn và xin phục thiện. Ðoạn cúi đầu đảnh lễ Ngài rồi trở về chuồng
cũ.
Từ đó về sau voi
Nalagiri trở nên hiền lành dễ thương. Và đó cũng là một trong những nguyên nhân
làm cho Ðề Bà Ðạt Ða biết hối hận! Vua A Xà Thế biết trở về với Chánh Pháp./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét