Trong chuyện nhân quả kể rằng, ngày xưa có một người rất nghèo khổ, lận đận trong công việc, mãi cũng không xin được việc hoặc làm thời gian ngắn thì bị đuổi. Một hôm, người này đến gặp vị Thiền sư để hỏi về nguyên nhân cuộc sống vì sao lại long đong, lận đận như thế. Vị Thiền sư là bậc Thánh Tăng đắc đạo mới nói rằng: “Nhân duyên trong tiền kiếp của ngươi không có gì lạ. Đó chính là tâm vô ơn của ngươi đối với người đã giúp đỡ mình, với bậc bề trên của mình”.
Trong một tiền kiếp
trước, anh ta làm nghề kéo xe tay chở người. Vì chịu khó nên thường được ông chủ
giao việc. Hôm đó, người chủ giao cho anh đi kéo xe cho vị quan đang có việc gấp.
Trên đường đi, anh ta làm quen được với vị quan, lại nhờ được ông quan giúp đỡ
cho một chỗ làm tốt, mức lương tốt, công việc nhàn hạ, không làm việc kéo xe nữa.
Tuy nhiên, khi có được việc làm mới, anh ta đã dứt áo đi ngay, không nói lời từ
biệt, cảm ơn với ông chủ quản lý của mình ngày xưa. Do với tâm vô ơn không nghĩ
đến công lao của ông chủ cũ đã giúp cho anh ta chuyển nghề, được làm ở nơi tốt
nên hiện tại anh bị quả báo như vậy.
Trong một tiền kiếp
khác, anh ta là một vị trưởng giả giàu có, nhưng chưa có danh phận nên đã nhờ
người mối lái cho mình một chức quan. Mối lái thì phải mất tiền nhưng anh ta
không trả tiền ngay và hứa khi nào anh nhận chức sẽ trả tiền cho ông mối này.
Thế nhưng, sau khi anh ta được bổ nhiệm chức quan rồi thì lại trở mặt, quỵt
không trả tiền người đã giúp mình.
Do nhân duyên này,
anh ta bị quả báo là bị cản trở trên con đường sự nghiệp. Trong kiếp quá khứ
kia phải làm người kéo xe do gieo hai nhân:
- Thứ nhất, do quỵt tiền nên anh
làm nghề không ổn định, phải làm nghề kéo xe, làm người hầu kẻ hạ cho người
khác, kéo xe lấy sức mà trả nợ cho người ta.
- Thứ hai, anh không thể có công
danh vì khi anh được làm quan, anh lại vô ơn với người giúp đỡ mình, bội bạc với
việc này. Khi anh làm quan anh ở trên bao nhiêu người, bây giờ anh phải ở dưới
cho người ta cưỡi lên lưng anh.
Trong Pháp giới
này, chúng ta thấy nhân duyên trùng trùng điệp điệp, việc này làm nhân cho việc
kia, rồi lại làm duyên cho việc khác. Cho nên, chúng ta hiểu được lý nhân duyên
quả là thấu được đạo, nhưng không phải ai cũng hiểu được dễ dàng.
Thứ nữa, chúng ta
nhớ mình là đệ tử Phật thì dù ai giúp mình một giọt nước, mình cũng phải nhớ.
Công người ta giúp mình dù nhỏ như hạt bụi thì mình cũng phải tri ân. Đức Phật
dạy rằng, người ta làm ơn thì mình phải nhớ, mình thi ân (giúp đỡ) cho người
thì mình phải quên. Đó mới là đức của người con Phật./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét