Theo sử sách Trung Quốc, vào thời Nam Bắc triều, Phật giáo ở Bắc Chu và Bắc Tề đều rất hưng thịnh. Sau khi lên ngôi vua ở Bắc Chu, vua Chu Vũ Đế khởi ý nghĩ: “Người xuất gia là không có tài sản, không lao động lại không phải nộp thuế má, làm giảm thiểu đi thu nhập tài chính của quốc gia, ảnh hưởng đến đại nghiệp thống nhất thiên hạ”. Sau đó, ông mới hạ chiếu, đoạn dứt Phật giáo cho đến đạo giáo, tượng thờ, kinh sách đều phải tiêu hủy, bãi bỏ sa-môn (tức là các vị Tăng Ni), lệnh cho tất cả vị đạo sĩ phải hoàn tục.
Đến năm 557, sau
khi Chu Vũ Đế tiêu diệt nước Bắc Tề thì ông lại ban bố một chiếu lệnh là loại
trừ Phật giáo ở nước Bắc Tề khiến toàn bộ chùa miếu bị thiêu hủy. Khi đó, Ngài
Hòa thượng Huệ Viễn (vị Tổ sư của Pháp môn Tịnh Độ) đã lớn tiếng lên án hành vi
bạo ngược, lại khuyên răn vua Chu Vũ Đế nhưng nhà vua không nghe, vẫn ngang
nhiên diệt Phật Pháp.
Kết quả là hơn bốn
vạn ngôi chùa ở Bắc Tề trở thành phủ của các vương tôn quý tộc, hết thảy kinh
Phật, tượng Phật đều bị phá hủy, Tăng Ni bị bắt hoàn tục, tài sản trong chùa bị
đưa vào quan phủ.
Không lâu sau đó,
vua Chu Vũ Đế tự nhiên mắc một bệnh rất kỳ quái, toàn thân nổi mụn lở loét,
không có thuốc gì chữa được. Vua Chu Vũ Đế chết rất thảm, con ông lên nối ngôi
thì ba năm sau cũng bị diệt, nhà Tùy lên thay thế nhà Chu.
Qua các câu chuyện
trên, mong rằng quý vị và các bạn hiểu được nhân và quả là có thật. Từ đó chúng
ta nên tin sâu nhân quả, luôn tinh tấn tu tập Phật Pháp tu dưỡng bản thân và
gieo trồng những hạt giống thiện lành để không phải nhận quả báo xấu sau này./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét