Ngày xưa ở gần thành vua nước Xá Vệ, có ông Lô Chí, nhờ thừa hưởng của phụ ấm và thêm hà tiện có tiếng “Rán sành ra mở được trở nên triệu phú ít ai bì”.
Một hôm trong
thành có tổ chức cuộc lễ công cộng linh đình, tiếng pháo vang rền, trống kèn
inh ỏi đưa lọt vào tai, thêm trước mắt hình ảnh nam thanh nữ tú dập dìu ngựa xe
đông đúc kéo nhau rộn rịp vào thành dự hội, làm cho Lô Chí thấy trong người
cũng hân hoan. Ông vội vàng vào nhà mở tủ lấy ít đồng tiền lẻ, định ăn xài một
bữa cho ngỏa nguê. Xuống nhà bếp hốt một nắm muối, lấy một cái chai, gói cột lại
một đùm, Lô Chí mang đi xem lễ, không ngượng ngùng gì cả.
Vào thành, sau một
hồi bách bộ ngóng xem cảnh đẹp phố phường, trưởng giả nhà ta mỏi mệt bụng bắt
đói, miệng thèm ăn. Ông ghé vào quán mua thêm ít cái bánh và rượu, rồi đi ngay
ra ngoại ô tìm chỗ vắng người định dùng bữa. Ðến một gốc cây to, ông vừa ngồi
xuống mở nút trút ve, thì bỗng nghe tiếng kêu “quạ quạ!” trên không. Sợ lũ chim
ô tinh ranh xớt bánh, ông lật đật đứng dậy chạy một hơi tuốt ra đồng không mông
quạnh, một mình ăn uống. Rượu vài tuần, ông trưởng giả hứng chí đứng lên múa
hát nghêu ngao, lúc cao hứng ông lại lớn tiếng tự hào:
“Bực vua Trời (Ðế
Thích) hôm nay cũng không sướng bằng ta, huống nữa là các vị Tứ Thiên Vương!”.
Rủi cho ông lúc đó ông Ðế Thích với các vị hiền thánh đi ngang qua đồng đến tịnh
xá Kỳ Hoàn nghe Phật thuyết pháp. Vừa nghe được lời ngạo nghễ của Lô Chí, vua
Trời nghĩ ra một kế phương tiện để hóa độ người ngu si hết tật bỏn sẻn. Ngài liền
hiện thần thông biến ngay một ông Lô Chí giả giống hệt Lô Chí thiệt, chạy thẳng
về nhà ông trưởng giả. Lô Chí giả hối tất cả người nhà tựu họp lại nói chuyện.
Ông thưa với mẹ rằng: Bấy lâu nay con bị con ma bỏn sẻn ám ảnh mất hết trí
khôn. Nó không cho con chủ trương một việc gì có đạo nghĩa cả. Bao nhiêu tiền
kho nó cũng cấm con đem cung phụng mẹ già, cấp dưỡng con cái, dâu rễ. May mắn
thay! Ngày hôm nay, nhân dịp tiết hội, con đi chơi trong thành, gặp ông đạo sĩ
cao tay ấn đuổi con ma tham lam ấy ra khỏi mình con. Từ đây cả nhà chúng ta đều
được hạnh phúc. Ông lại dặn thêm rằng: “Con ma bỏn sẻn ấy giống con không sai
chút nào. Nếu nó có đến, thì nội nhà ai ai cũng phải giúp con đánh đuổi nó ra
khỏi cửa”.
Dặn dò xong, ông
vào kho tuôn tiền bạc ra cho người đi chợ thuê nhạc, mua pháo và sắm đủ món
ngon, vật lạ làm tiệc linh đình, thiết đãi tất cả lục thân quyến thuộc, tôi
trai tớ gái trong nhà và lối xóm láng giềng không sót một ai cả. Ông bảo đóng cửa
rào lại không cho con ma bỏn xẻn vào, để ông đem các đồ quí báu ra phân phát
cho mọi người xong, rồi sau sẽ cho nó vô. Ông dâng cho mẹ quần áo quí giá, phát
cho vợ, con, dâu, rễ vàng ngọc bạc tiền. Tay phải ông dắt mẹ, tay trái ông dắt
vợ đi viếng thăm kho tiền trong lúc tiếng hát hoà với giọng đàn, giữa mùi thuốc
pháo pha lẫn hương trầm. Thật là cuộc vui hi hữu trong nhà ông trưởng giả lần
thứ nhất vậy.
Lô Chí thiệt tỉnh
rượu trở về nhà. Thấy thiên hạ rất đông đảo bao vây quanh nhà mình, trong nghe
có tiếng đàn hát trống kèn inh ỏi, ông lấy làm ngạc nhiên và sợ hãi. Ông cố sức
chen lấn người vào đến cửa rào kêu gào lạc giọng người nhà, nhưng không ai lên
tiếng. Lô Chí giả biết Lô Chí thiệt đã về, dạy người ra mở cửa rào. Ông trưởng
giả chạy thẳng vào nhà. Khi ấy mọi người đều la lên rằng:
“Ma bỏn xẻn đến
kia rồi! Hãy đề phòng sẵn sàng đánh đuổi nó”.
Lô Chí trưởng giả
thấy một người giống in mình ăn mặc sang trọng, có vẻ trang nghiêm, ngồi ăn uống
với mẹ, vợ, con, gái, dâu, rể một cách tự nhiên. Ông lại gần hỏi: Ngươi là ai?
Sao được vào nhà ta hoành hành phung phí như thế?
Vua Trời tươi cười
hỏi lại: Ngươi là ai?
- Tôi là Lô Chí,
chủ nhà này chớ ai. Bà này là mẹ tôi, cô kia là vợ tôi, đám nọ là con cái, dâu,
rễ tôi.
Tất cả người trong
nhà đều phản đối. Bà mẹ nói “Con ma bỏn xẻn, mày giống con tao thiệt, nhưng tao
nhìn nhận đứa con hiếu thảo, mà từ bỏ đứa con bội nghịch”. Bà lại kêu nàng dâu
nói: “Con ma bỏn xẻn xưng là chồng mầy, sao không lại gần nó đi”.
Nàng dâu đỏ mặt, nạt
dội trưởng giả: “Ðồ quỷ nói xàm! Hãy đi cho khỏi nhà này, thứ bỏn xẻn ai mà có
yêu”.
Vua Trời nói: Các
ngươi đều công nhận tôi là Lô Chí, chủ nhà này thì sao còn để ma bỏn xẻn ở đây
làm gì? Tức thời kẻ thộp gậy, người quơ roi đuổi xua trưởng giả chạy dài một nước.
Ra đường ông ta tay bức tóc, chân dậm đất, miệng kêu trời, khóc kể rối rít như
người mất trí. Một ông lão thấy vậy thương tình, cho mượn tiền sắm lễ vật đến
vua cầu xin minh oan. Ðến bệ rồng, trưởng giả Lô Chí vừa cúi đầu dâng hai tấm lụa
lên bỗng bị Ðế Thích dùng phép thần thông biến hai tấm lụa thành hai bó cỏ khô.
Lô Chí chết điếng sợ tội khi vua, mặt mày tái mét, run rẩy lập cập nói ra không
được lời nào.
Vua lấy thế làm
thương, hỏi các người theo Lô Chí biết việc làm sao tâu giùm rành rẽ.
Bạn của Lô Chí tâu
rằng “Muôn tâu bệ hạ, hôm qua ông Lô Chí vừa đi dự lễ trong thành, thì có một
người giống hệt như ông, tự xưng là Lô Chí, đi ngay vào nhà ông, tự do hoành
hành, tiêu xài hết của cải. Ông Lô Chí về, người nhà gọi rằng ma bỏn xẻn không
nhìn, đánh đuổi. Ông Lô Chí uất ức quá nên đến xin Thánh hoàng minh xét”.
Vua nghe tâu rồi
cho người bắt kẻ giống như Lô Chí đến hầu.
Lô Chí giả, chính
là Ðế Thích, đến trước bệ rồng. Vua xem tiên cáo, hai người in như khuôn đúc,
không biết thế nào mà phân biệt giả thiệt. Vua suy nghĩ một chập rồi nói với bị
cáo rằng: Lô Chí xưa nay vốn rít róng không dám xài tiền. Còn nhà ngươi tâm
tánh rộng rãi, biết thi ân bố đức cho mọi người. Trẫm xét tính tình khác nhau
như thế thì đủ biết thật giả lắm rồi, nhà ngươi cứ việc khai ngay.
Ðế Thích đáp: “Bệ hạ phán lời ấy có lý,
song gần đây tôi mới hấp thọ giáo pháp của Ðức Phật Thích Ca, bỏ tà theo chánh,
nên tôi phát tâm bố thí, dứt sạch thói bỏn xẻn đê hèn ngày xưa”.
Vua hỏi quần thần
có ý kiến gì hay giúp ngài minh oan.
Ông Túc Cầu tâu
“Xin bệ hạ hỏi các việc bí mật ở trong nhà và trong thân thể thì biết được sự
chơn giả”. Vua đưa cho hai người vào phòng riêng bắt làm khai của cải và những
việc cẩn mật. Thì hai tờ sớ khai trình sản nghiệp và sự bí mật đều giống nhau cả.
Vua lấy làm lạ. Ngài hạ lệnh đòi mẹ Lô Chí vào hầu.
Vua hỏi: “Trong
hai người này: ai là thiệt con bà?
Ðế Thích nói nhỏ trong tai bà ấy: “Xin mẹ
chớ để con bị con ma bỏn xẻn ám ảnh nữa”.
Bà cụ chỉ Ðế
Thích: “Người này có lòng hiếu thảo với tôi. Còn người kia bạc bẽo lắm, quyết
không phải là con tôi. Tôi căn cứ vào tánh nết tốt xấu mà thừa nhận, chứ hình
vóc, tiếng tăm không phân biệt được.
Vua lại hỏi: Con
bà có dấu vết gì? Ở trong chỗ ẩn mật hay không?
Bà cụ tâu: Ở dưới
nách bên tả con tôi có một nút ruồi đen bằng hột đậu nành.
Ðế Thích nghe lập
tức biến nốt ruồi ngay ở nách để đợi khám nghiệm.
Vua truyền hai người
cởi áo, đưa tay trái lên coi, thì thấy người nào cũng có nốt ruồi đen như nhau.
Vua và quần thần hết sức ngạc nhiên đồng cười rộ. Vua thú nhận rằng Ngài không
phương giải quyết. Ngài nhất định thân hành đem nội vụ đến tịnh xá Kỳ Hoàn cầu
Phật phân đoán.
Ðến trước Phật
đài, vua lễ Ðức Như Lai và bạch rằng: “Lạy Ðức Thế Tôn, chúng con đem hết tài
năng suy cứu cũng không làm sao phân biệt được hai người này ai là Lô Chí thiệt
ai là Lô Chí giả. Mong cần Ðức Như Lai dùng Phật nhãn phân giải giùm kẻo tội
nghiệp ông Lô Chí trưởng giả”.
Bạch rồi, vua phán
dẫn hai ông Lô Chí đến trước Phật đài. Ðại chúng ngồi yên lặng đợi nghe Ðức Thế
Tôn minh đoán.
Bị cáo Lô Chí giả,
thân thể khác thường mặt mày vui vẻ, ngồi yên lặng chỉnh tề. Tiên cáo, Lô Chí
thiệt thân hình tiều tụy, quần áo rách rưới, bẩn thỉu, mặt mày lem luốc, ra
dáng đau khổ. Ông khóc mướt, bạch rằng: Lạy Ðức Thế Tôn, xin đấng cha lành làm
cho con khỏi sự oan ức.
Bị cáo, ông Ðế
Thích thấy Lô Chí khổ não quá thì mỉm cười.
Ðức Như Lai cất
cánh tay vàng thần quang rực rỡ chói lòa, phá tan mọi vật mờ ám tối tăm, không
còn vật nào ẩn hình vào đâu được nữa. Ðức Phật hỏi Ðế Thích rằng “Ngươi làm gì
thế?”.
Lô Chí giả lập tức
biến mất, hiện nguyên hình là Ðế Thích, khắp mình hào quang chói rạng, tướng mạo
trang nghiêm, chắp tay hướng trước Phật đài đọc bài kệ rằng:
Cái người bỏn sẻn
ngu si
Không hay bố thí
giúp gì cho ai,
Năm đồng bánh rượu
một chai
Ðem ra nơi vắng ngồi
nhai một mình
Say rồi múa hát
linh đình
Lớn lời tự thị dám
khinh cả trời
Muốn cho tánh nó đổi
đời
Quyền phi phương
tiện nên tôi trá hình.
Phật bảo Ðế Thích:
“Tất cả chúng sanh đều có tội, nên hoan hỷ cho nó”.
Trưởng giả Lô Chí
than với Ðế Thích rằng: “Tôi chịu khổ sở nhiều năm mới trích trữ được tiền của
cho đầy kho. Nay bị Ngài huy hoặc phá tan hết trơn, tội nghiệp tôi quá!”.
Ðế Thích đáp rằng:
“Ta không hề tiêu phá của ngươi đồng nào”.
Trưởng giả Lô Chí
còn hoài nghi.
Phật dạy rằng:
Ngươi hãy an lòng tin chắc, cứ về kiểm điểm lại đi, không mất một tý gì đâu cả.
Lô Chí tin lời Ðức Phật, bao nhiêu phiền não đều tiêu tan. Ông kính cẩn lễ Phật
rồi vội vã trở về nhà./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét