Ngũ giới là 5 điều ngăn cấm mà Phật đã chế ra, để ngăn những tưởng niệm ác, nói năng chẳng lành, hành động bất chính.
5 giới ấy là: Không sát sanh ; Không trộm cướp; Không tà
dâm; Không nói dối; Không uống ruợu. Năm điều này y cứ trên tâm từ bi, bình
đẳng trên phương diện dứt trừ tội lỗi cá nhân và đem lại trật tự, an vui cho xã
hội mà thành lập. Đức Phật không bắt buộc chúng ta phải triệt để tuân theo và
cũng không hăm dọa nếu chúng ta không tuân theo thì phải bị Ngài trừng phạt. Sự
giữ hay không giữ giới là do chúng ta hoàn toàn tự liệu lấy.
Đạo Phật khác với
các Tôn giáo khác chính là ở điểm Đức Phật không phải là một quan tòa tối cao
giữ quyền thưởng phạt. Một ý nghĩ, một lời nói, một hành động tốt hay xấu chính
đã mang theo nó một mầm thưởng phạt rồi. Đức Phật chỉ là một vị dẫn đường rất từ
bi và rất sáng suốt. Ngài chỉ cho chúng ta con đường nào là con đường sáng và
con đường nào là con đường nguy hiểm không nên đi. Nhưng nếu chúng ta không
theo con đường sáng mà lại muốn đi vào con đường nguy hiểm thì tất nhiên chúng
ta sẽ gặp tai họa tự nhiên, chứ Phật không tạo ra tai họa để trừng phạt chúng
ta. Tòa án chính là luật nhân quả. Ta làm ác thì ta chịu quả xấu; ta làm thiện
thì ta được quả tốt.
Năm giới chính là
năm thành trì ngăn chặn cho ta đừng đi lạc vào đường ác, là năm hàng rào ngăn
chặn cho ta khỏi rơi xuống vực sâu, trong khi ta đi trên con đường giải thoát.
Năm giới căn bản của người phật tử tại gia
1. /
Không sát sanh
Loài vật cũng giống
như ta, ham sống sợ chết. Ta đã ưa sống, há vật lại muốn chết! Do đó hãy nghĩ:
Có nên giết hại loài vật chăng? Hết thảy chúng sanh luân hồi sáu nẻo, tùy nghiệp
thiện ác, thăng giáng, siêu trầm, ta cùng bọn chúng trong nhiều kiếp lần lượt
làm cha mẹ nhau, lần lượt làm con cái nhau, phải nghĩ cách cứu vớt, nỡ nào giết
hại? Hết thảy chúng sanh đều có Phật tánh, trong đời tương lai sẽ đều thành Phật.
Nếu ta đọa lạc còn mong được cứu vớt.
Thêm nữa, ta đã tạo
sát nghiệp, ắt phải đọa ác đạo đền bồi nợ cũ, xoay vần giết hại lẫn nhau chẳng
khi nào xong. Suy nghĩ như thế nào còn dám giết? Nhưng nguyên nhân sát sanh là
do ăn thịt. Nếu biết được những nhân duyên như trên vừa nói sẽ tự chẳng dám ăn
thịt nữa. Kẻ ngu lại cho thịt là ngon, chẳng biết thịt vốn do tinh huyết tạo
thành, trong chứa phân tiểu, ngoài lẫn bẩn thỉu, tanh tưởi, hôi thối, ngon lành
chỗ nào? Thường quán bất tịnh, ắt ăn vào sẽ ói ra.
Thêm nữa, sanh vật
là người, cầm thú, giòi, bọ, cá, tép, muỗi, mòng, rận, rệp, tất cả những loài
có sanh mạng, đừng bảo con vật lớn chẳng được giết, con vật nhỏ thì giết được!
Trong Kinh Phật có rộng nói công đức kiêng giết, phóng sanh. Tục nhân chẳng thể
đọc đến thì hãy xem sách Vạn Thiện Tiên Tư của An Sĩ tiên sinh ắt sẽ biết được
đại khái!.
2. /
Không trộm cắp
Thấy nghĩ được cái
gì, chẳng cho bèn chẳng lấy. Người biết liêm sỉ chẳng phạm lỗi này, nhưng nếu
luận tỉ mỉ thì chẳng phải là bậc đại Thánh đại hiền sẽ rất khó chẳng phạm. Vì
sao? Lấy công giúp tư, tổn người lợi mình, cậy thế lấy của, dùng mưu kế đoạt vật,
ghen ghét vì người khác phú quý, mong họ bần tiện, làm lành để phô trương, đối
với các việc lành tâm chẳng hiểu đúng, chẳng hạn như lập trường miễn phí, chẳng
chọn thầy nghiêm, khiến con em người khác bị lầm lạc, thí thuốc chữa bệnh chẳng
phân biệt thật giả khiến người dùng bị nguy tánh mạng, thấy người bị tai nạn gấp
vẫn xem thường chẳng cứu, lề mề hờ hững đến nỗi lỡ việc, làm tắc trách cho xong
việc, mặc kệ tiền tài người khác bị lãng phí, trong lòng không coi đó là chuyện
khẩn yếu. Những điều như thế đều gọi là trộm cắp. Vì các vị đều ở chốn tốt lành
nên tôi chỉ chọn ra những điều tệ hại nhất để nói đại lược mà thôi!
3. /
Không tà dâm
Tục nhân nam nữ lập
gia đình sanh con đẻ cái, trên là liên quan đến phong hóa, dưới là liên quan đến
việc cúng giỗ. Dù vợ chồng ăn nằm với nhau chẳng bị cấm, nhưng phải kính nhau
như khách, cốt để có con cháu giỗ quải tổ tiên, chẳng được lấy đó làm điều
khoái lạc, ham dục đến nỗi mất mạng. Dù là vợ mình, tham vui quá cũng là phạm tội,
nhưng tội ấy còn nhỏ nhặt. Nếu chẳng phải là vợ mình mà ăn nằm bừa bãi thì gọi
là “tà dâm”, tội ấy cực nặng!
Hành tà dâm là đem thân người làm chuyện
súc sanh, khi báo hết mạng tận trước là đọa vào địa ngục, ngạ quỷ, sau là đọa
trong đường súc sanh ngàn vạn ức kiếp chẳng thể thoát khỏi. Hết thảy chúng sanh
từ dâm dục sanh nên giới này khó giữ, dễ phạm. Dẫu là bậc hiền đạt, cũng có lúc
còn vi phạm, huống chi kẻ ngu?
Nếu lập chí tu trì
thì trước hết phải biết rõ lợi hại (lợi là chẳng phạm giới này sẽ được lợi lạc
gì, hại là những họa hại do phạm giới này) cũng như phương pháp đối trị thời sẽ
như thấy rắn độc, như gặp oán tặc, kinh sợ, hoảng hốt, dục tâm sẽ tự dứt. Cách
đối trị chép rộng trong Kinh Phật. Tục nhân không duyên xem đến hãy đọc sách Dục
Hải Hồi Cuồng của An Sĩ tiên sinh sẽ biết được đại khái.
4. /
Không vọng ngữ
Lời nói đáng tin,
chẳng thốt lời hư dối. Nếu thấy nói chẳng thấy, chẳng thấy nói thấy, lấy hư làm
thật, biến có thành không, phàm điều gì tâm chẳng xứng với miệng, toan khinh dối
người khác đều là vọng ngữ cả. Lại nếu như chưa đoạn Hoặc bảo là đã đoạn Hoặc,
chưa đắc đạo bảo là đắc đạo thì gọi là đại vọng ngữ. Tội ấy rất nặng, sau khi mạng
chung nhất định đọa thẳng vào A Tỳ địa ngục, vĩnh viễn không có lúc thoát ra.
Nay người tu hành chẳng biết giáo lý Phật pháp, đa phần như thế cả, cho nên phải
đau đáu răn đe. Điều này thật thiết yếu.
Bốn điều trên chẳng
luận là xuất gia hay tại gia, thọ giới hay không thọ giới hễ phạm liền vướng tội
lỗi, bởi thể tánh của chúng là ác. Nhưng người chưa thọ giới thì mắc tội một tầng,
người đã thọ giới mắc tội gấp đôi bởi ngoài chuyện làm điều ác ra, còn thêm cái
tội phạm giới. Nếu giữ được chẳng phạm thì công đức vô biên, hết thảy phải nên
gắng sức.
5. /
Không uống rượu
Rượu làm cho tâm
người mê loạn, hoại giống trí huệ. Uống vào sẽ bị điên đảo, hôn cuồng, làm chuyện
càn quấy, nên Phật chế định người tu hành trọn chẳng được uống rượu. Lại như
hành, hẹ, kiệu, tỏi, nén, năm thứ thực vật nồng gắt, mùi vị hôi hám, bản chất
chẳng thanh khiết, ăn chín sanh dâm, ăn sống tăng lòng nóng giận, người tu hành
đều chẳng được ăn. Với giới này, người chưa thọ giới ăn uống chúng chẳng bị tội
gì, người thọ giới mà dùng hay ăn chúng liền phạm một tầng giới của Phật. Phật
đã cấm chế, các vị vẫn phạm nên mắc tội vậy.”./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét